Từ những giây phút đầu tiên khi xe mới lăn bánh trên dải đất Yên Tử, mình đã khóc. Cũng chẳng hiểu sao mình lại dễ dàng xúc động đến như vậy. Có lẽ là vì lúc ấy mình đã cảm nhận được rằng, mình sắp sửa được gặp gỡ lại chính bản thân mình, và được trở về nhà…
Yên Tử đón chào mình bằng một ngày hơi lạnh và có nhiều sương mù, nhưng cái không khí ở đây thật dễ làm con người ta cảm thấy yên bình và thư thái. Mình yêu thiên nhiên Yên Tử, nơi có những hồ cá vàng xanh mát, có dòng suối róc rách, những tán cây rì rào và có núi đồi mờ sương sớm… Cái không gian ở đây cũng thật dễ làm con người sống lại những ký ức nguyên sơ thật xa xưa. Buổi sáng hôm ấy, trong cái không khí linh thiêng của vùng đất Phật, mình đã có những ký ức đầu tiên về tiền kiếp.
– Kiếp đầu tiên mà mình nhớ được, mình là một anh chàng tầm 30 tuổi, mặc bộ đồ đen, tay trái cầm cặp, và tay phải cầm 1 khẩu súng. Anh bước thật nhanh qua tiền sảnh của một tòa nhà lớn, rồi giơ súng bắn chết nữ nhân viên của một ngân hàng. Viên đạn găm vào đầu cô gái, cô ấy chết ngay tại chỗ. Cảnh sát đến ngay sau đó và giam anh trong tù.
Khi quay ngược thời gian để tìm hiểu lý do vì sao anh ấy lại làm như vậy, mình thấy anh ấy đang trở về nhà với vợ và 2 đứa con. Mình vẫn nhớ cái hình ảnh người vợ ngồi quay lưng lại với chồng, và ôm 2 đứa con còn nhỏ, khuôn mặt lộ rõ sự thất vọng và buồn bã, về anh. Anh đã không thể lo được cho gia đình một cuộc sống đủ đầy và trọn vẹn. Và rồi người vợ đã quyết định bỏ đi cùng 2 đứa nhỏ. Vào khoảnh khắc ấy thì dường như thế giới đã sụp đổ, khi người mình yêu thương nhất đã phản bội và bỏ rơi mình. Anh muốn tự hủy hoại bản thân, như một cách để trả thù đời, trả thù người vợ: anh đi giết người.
Những ngày tháng ở trong tù, anh vẫn sống trong sự căm hận đến tột cùng. Anh đổ hết mọi tội lỗi lên người vợ: tại người đàn bà đó mà cuộc đời anh đã bị hủy hoại hoàn toàn. Anh lĩnh án tử hình, bị bắn trên pháp trường và chết trong sự uất hận vì bị phản bội.
Cũng không quá khó hiểu khi trong kiếp này, mình cứ lặp đi lặp lại mô thức đổ lỗi cho người khác. Bất kể trong vấn đề gì, điều đầu tiên mà mình nghĩ đến là cần phải có người chịu trách nhiệm cho điều đó. Mình đã từng oán trách bố mẹ rất nhiều, và cho rằng bố mẹ là người phải chịu trách nhiệm cho tuổi thơ không mấy hoàn hảo của mình. Rồi khi lớn lên, trước khi bước vào bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào, chẳng hiểu sao mình luôn có suy nghĩ trong đầu rằng, rồi kiểu gì người ta cũng sẽ bỏ mình thôi, và đúng là như vậy thật. Bài học của mình trong kiếp sống ấy là sự tin tưởng và chịu trách nhiệm.
– 2 kiếp tiếp theo mình là đều là lính trên chiến trường và đều chết vì chiến tranh. Nếm trải sự cô độc khi bị bỏ lại đến chết, xung quanh chỉ còn lại xác người, mùi máu, mồ hôi, bụi bặm,… mình mới thấm thía được sự vô nghĩa của những tranh đấu giành giật quyền lực. Kiếp đó mình đã ước rằng, nếu thời gian quay trở lại, mình sẽ không bao giờ đi lính để phải bị chết vô nghĩa như vậy nữa.
– Có 1 kiếp mình từng là một cô tiểu thư khá xinh đẹp, có cha làm quan. Thế nhưng cô ấy bị mất tự do hoàn toàn khi xã hội phong kiến đặt quá nhiều hà khắc lên người con gái, từ nhỏ đến lớn cô chỉ được sống trong phủ với một vườn hoa trước mặt. Cô gái ấy đã tin rằng, là con gái thì sẽ mất tự do. Đến tận kiếp này, dù mang thân con gái, nhưng mình vẫn luôn ao ước được trở thành 1 đứa con trai.
Một ngày nọ, cô ấy đã có đủ dũng cảm để cải trang thành nam nhi và chạy trốn để tìm kiếm sự tự do cho riêng mình. Sau khi trốn thoát, cô bắt đầu học bắn cung, cưỡi ngựa. Thiếu tình thương và sự công nhận của bố mẹ ngay từ khi còn nhỏ, cô đã lao đi tìm kiếm sự công nhận của những người khác. Cô cố gắng luyện tập thật chăm chỉ, để cho tất cả những đứa con trai khác phải ngưỡng mộ mình. Kiếp đó cô ấy chết trẻ vì bệnh tật, trong sự cô độc, không có ai bên cạnh, không có ai yêu thương.
Bài học của mình trong kiếp ấy là về sự ngang bằng. Tình yêu thương không thể nảy sinh khi mình còn coi bản thân cao hơn người khác.
– Kiếp cuối cùng mà mình nhớ được, có lẽ là kiếp mà mình cảm thấy xúc động nhất. Kiếp ấy mình là một lương y bên xứ Hoa, một lão già đã cao tuổi sống một mình, ngày ngày lên núi hái thuốc, rồi chế thuốc dành tặng cho những người dân sống trong làng. Lúc ấy mình đã thực sự sống lại trọn vẹn cái cảm giác được trao đi yêu thương, được sống trong tình yêu và sự kính trọng của tất cả mọi người. Mình đã có thể cho đi tất cả mà không đòi hỏi điều gì. Mình cũng đã có thể yêu thương tất cả, dù người đó có là ai và như thế nào. Vào khoảnh khắc ấy, mình chỉ muốn hét lên thật to rằng: Tôi yêu tất cả mọi người! Và rồi, mình vẫn nhớ mình đã vui mừng thế nào khi có thể nhận ra những người thân yêu trong hiện tại của mình, trong kiếp sống ấy!
Mỗi lần nhớ lại kiếp sống này, trái tim của mình lại tràn ngập yêu thương. Mình chỉ muốn trao đi yêu thương, và thực sự cảm nhận được tình yêu mà tất cả mọi người dành cho mình. Trở lại với cuộc sống thường ngày, bỗng dưng những ngày đi làm trở nên thật nhẹ nhàng, vì mình đã nhìn mọi người bằng một con mắt khác, yêu thương và cảm thông nhiều hơn. Và không hiểu sao, các bữa ăn cũng trở nên ngon hơn thật nhiều, dù chỉ là những món ăn chay đơn giản thường ngày… Mỗi lúc cảm thấy áp lực và mất kết nối với bản thân, mình lại trở về với kiếp sống ấy, để trái tim lại đong đầy tình yêu thương thêm một lần nữa, và rồi lại cảm thấy cuộc đời này đáng sống biết bao!
Vào những quy trình quy hồi, lý trí của mình vẫn còn mạnh lắm. Đến tận bây giờ, đôi khi mình vẫn nghi ngờ rằng, tất cả những gì mình nhìn thấy, nghe thấy và cảm thấy, chỉ là một ảo ảnh của tâm trí, và nó không có thật. Nhưng kể cả có đúng là như vậy, miễn là những ảo ảnh ấy có thể đem lại ý nghĩa cho mình, thì điều ấy vẫn tốt đúng không?
3 ngày ở Yên Tử mình còn học được biết bao bài học khác. Chứng kiến những quy trình trị liệu của các bạn trong lớp, mình cảm thấy thật mừng cho các bạn vì đã được chữa lành sâu sắc. Rồi từ những câu chuyện ấy, mọi người cũng đã giúp mình nhận ra bao nhiêu điều. Giờ đây mình đã biết rằng mình không hề nhỏ bé như những gì mình đã từng suy nghĩ về bản thân. Bên trong sâu thẳm linh hồn, mình là sự tổng hợp của biết bao nhiêu kiếp sống, mình đâu chỉ là một con bé đeo kính, mặt ngố và tóc ngắn như bây giờ nữa. Rồi mọi người cũng giúp mình nhận ra quy luật nhân quả hoạt động như thế nào, chúng ta đã là thủ phạm, và rồi lại là nạn nhân ra sao… để rồi bài học cuối cùng là học hỏi từ quá khứ, và buông bỏ quá khứ. Ôi, tất cả những người thân yêu của tôi, mọi người có biết không, chúng ta đã từng căm giận nhau, oán trách nhau, làm tổn thương nhau, và rồi chúng ta cũng đã yêu thương nhau, thật nhiều.
Mình vẫn còn nhớ những bài học mà cô Tú dạy trên suốt con đường lên đỉnh Phù Vân: đó là ý nghĩa của 79 bậc thang nhắc chúng ta về 72 phẩm chất thuần khiết của linh hồn, cùng với con số 7 là con số linh thiêng trong vũ trụ. Mình vẫn còn nhớ cô dạy mình về tinh thần tập thể khi đi cùng với mọi người, nhớ bài thiền chuyển hóa cùng với Mặt Trời. Nhớ bài học về sự khiêm nhường khi phải cúi đầu đi qua cổng vào lên núi. Nhớ hình ảnh người thầy thuốc An Kỳ Sinh đem đến cho chúng ta bài học về sự phụng sự vì cộng đồng thay vì lợi ích của một cá nhân. Nhớ bài học về sự giản dị nhưng đầy trí tuệ của một vị vua anh minh sống một cuộc đời tu hành. Nhớ từng bước chân lên đỉnh giúp mình phát triển sâu sắc phẩm chất của sự bền bỉ và kiên trì…
Thực sự biết ơn cô Tú, các anh chị tình nguyện viên PSSA, cùng tất cả các anh chị học viên trong lớp đã giúp em có được 3 ngày thật ý nghĩa tại Yên Tử, giúp em có thể chạm đến tình yêu vô bờ trong em, và trong tất cả mọi người. Giờ thì em đã thực sự cảm nhận được rằng, em chính là tình yêu thương, em làm nên yêu thương, em có thể trao đi yêu thương và đón nhận thương yêu từ tất cả mọi người. Biết ơn vũ trụ đã cho em cơ hội để được tham gia khóa học này. Và trên tất cả, bằng trọn vẹn tình yêu trong trái tim, thực sự biết ơn chính bản thân mình đã luôn nỗ lực, cố gắng và có thể mở rộng lòng mình để đón nhận lại tình yêu thêm một lần nữa!
Hà Nội, 08/11/2020
P/s: 3 ngày đi học mình quyết tâm không mang theo điện thoại để học hành cho nghiêm chỉnh, thế nên cũng không chụp được gì, dù cảnh Yên Tử thật đẹp. Cảm ơn anh/chị trong lớp đã chụp giùm em kiểu ảnh này làm kỷ niệm. Biết ơn anh chị thật nhiều!!!